CÂY SỐ 12 ĐƯỜNG 20 (phần 3)
Viết cho tháng 12 của Lính.
(Tiếp theo )
Sau Tết trung úy đại đội trưởng Hoàng Lâm được triệu tập về phòng chính trị binh trạm để làm báo cáo đề nghị phong anh hùng . Từ đầu mùa báo chí ngoài Hà nội đã có nhiều bài viết về anh khá sôi nổi và mỗi khi đọc những lời ca tụng mình trên báo chí anh lại đỏ mặt sung sướng cũng có nhưng cũng thoáng một chút ngại ngần khi họ đã tung hô anh lên tận mây xanh . Thật ra chỉ cần nói những việc cụ thể anh và đồng đội đã làm , những khó khăn mà bọn anh đã vượt qua để hoàn thành nhiệm vụ là họ đã hoàn toàn xứng đáng là những cá nhân và tập thể anh hùng rồi chứ đâu cần đến những lời lẽ to tát tô vẽ đôi khi rất thiếu hiện thực .Nhưng báo chí là vậy .Tuyên huấn là vậy . Mỗi tập thể anh hùng , mỗi cá nhân anh hùng đều phải do công sức xây dựng mà nên và muốn cho họ trở thành những tấm gương tiêu biểu thì lại rất cần đến những tác động của vai trò tuyên huấn . Có thể tô vẽ thêm một chút , có thể nói quá lên một chút cũng không sao , miễn là nó tác động đến tâm lý tình cảm của bộ đội sẵn sàng hy sinh vì nhiệm vụ . Với Lâm và đồng đội trên trọng điểm thì chỉ nghĩ đến công việc mình đảm nhiệm và cần phải hoàn thành dù phải hy sinh tính mạng của mình bất cứ lúc nào . Vì tâm lý đơn giản đó nên bản báo cáo thành tích đề nghị phong anh hùng của anh phải làm đi làm lại nhiều lần dưới sự chỉ đạo của trưởng ban tuyên huấn binh trạm . Anh đang khá mệt mỏi với việc viết lách ấy thì nhận được tin cô tù binh Minh Tâm của đơn vị mình nhập viện . Tự nhiên anh mất tập trung vào bản báo cáo làm trưởng ban tuyên huấn phải nhắc nhở nhiều lần . Cô ấy vào viện là vi sao nhỉ ? Tất nhiên bất cứ ai cũng có thể nằm viện vì bị thương hay bị sốt rét nhưng cô ấy là nuôi quân thì rất ít khi phải ra trọng điểm nên khó có chuyện bị thương . Vậy là chỉ có thể sốt rét . Liệu có gì nguy hiểm không nhỉ ? Ngay tối hôm đó , Lâm gọi điện xuống viện và xin gặp nói chuyện với bác sỹ Dương hỏi về tình trạng bệnh tật của cô bé .Dương cũng chuẩn bị về dự hội nghị mừng công của binh trạm và hẹn sẽ gặp anh tại binh trạm vào hôm sau vì anh đang chuẩn bị vào phòng mổ vì một ca cấp cứu vừa vào viện .
ảnh minh họa
Chiều hôm sau họ gặp nhau ở binh trạm bộ và vì được nghỉ ngơi chuẩn bị vào hội nghị nên họ đưa nhau ra một gốc săng lẻ ven suối trò chuyện . Dương nhận thấy Lâm bồn chồn ra mặt khi hỏi về bệnh tình của cô tù binh và anh hoàn toàn thông cảm với bạn .
– Có vấn đề nghiêm trọng rồi Lâm ơi .Minh Tâm là một bệnh nhân rất đặc biệt bởi vì cô tù binh xinh đẹp của bạn đang có thai . Hiện chính trị viên Hường đang túc trực bên cạnh cô ấy và rất lo lắng. Hường muốn xác định xem tác phẩm trong bụng cô ấy là ai trước khi báo cáo về binh trạm nhưng cô ấy một mực không tiết lộ danh tính bạn tình của mình mà chỉ nói rằng người đó cũng là tù binh mà cô không biết tên và họ đã gặp nhau trong những lần đi lấy rau rừng cải thiện cho đơn vị .Mình cũng lo việc này ảnh hưởng đến bạn trong việc phong anh hùng nên việc này vẫn chưa được thông báo ra ngoài . Hường và cô ấy vẫn ở cùng với khu vực nhân viên để giữ kín việc này. Cô ấy hàng ngày vẫn xuống giúp nhà bếp phục vụ thương bệnh binh rất tận tình .Phải nói là con bé vừa xinh vừa ngoan thật ,lại còn rất hồn nhiên nữa mới lạ chứ .Mình muốn nghe người anh hùng tương lai nói gì về chuyện này vì dù sao bạn cũng là đại đội trưởng của đơn vị anh hùng mà .
Im lặng rất lâu , chỉ nghe tiếng con suối mùa cạn róc rách khe khẽ như một khúc nhạc lặng lẽ đơn điệu buồn tẻ trong rừng chiều .Giọng Lâm bỗng như chìm đi trong cái không gian tĩnh mịch ấy .
– Dương ạ, chúng mình đã gắn bó với nhau còn hơn cả ruột thịt cho nên mình không muốn giấu bạn điều gì cả . Đúng là khi nghe tin Tâm vào viện mình đã giật mình lo lắng và mình đang tìm cách tháo lui khỏi danh hiệu anh hùng sắp được nhà nước phong tặng . Mình cảm thấy mình không xứng đáng nữa vì dù sao mình cũng là lãnh đạo đơn vị mà lại để xảy ra câu chuyện nghiêm trọng này . Để xảy ra quan hệ nam nữ đến mức này dù là bộ đội mình đã khó tha thứ rồi mà đây lại là vấn đề tù binh . MÌnh hiểu cô ấy đang cố giữ gìn cho ai đó chứ không phải là bạn tù của cô ấy. Vậy thì tác giả của việc ấy dứt khoát phải là chiến sỹ ta rồi .Cho nên sự việc lại càng nghiêm trọng hơn nhiều bạn ạ .
– Vậy theo ông thì người lính ấy có thể là ai và nếu cho thủ trưởng đơn vị có toàn quyền giải quyết thì ông sẽ giải quyết việc này ra sao ?
Lâm lắc đầu giọng như khản hẳn đi
– Trước sau mọi việc cũng phải được sáng tỏ cho dù Tâm cố tình dấu giếm bạn ạ . Cô ấy có một tình yêu cao thượng nên muốn bảo vệ bạn tình của mình đến cùng nhưng cô ấy không hiểu hết được người cộng sản chúng mình đâu …
Người anh hùng dừng lại chìm trong suy tư. Hoàng hôn ở rừng mùa lạnh đến sớm hơn làm con người càng thấm thía sự nhỏ bé cô đơn trước thiên nhiên vĩ đại lạnh lùng .
– Có lẽ …có lẽ mình sẽ phải giải quyết việc này cho dù hậu quả của nó có đau đớn đến đâu mình cũng sẽ chấp nhận Dương ạ .Trước khi vào chiến trường mình đã tốt nghiệp kỹ sư cầu đường cho nên với một người có học như bạn mình không phải dấu nữa… Mình và Minh Tâm đã yêu nhau bạn ạ . Đó là một tình yêu cũng giản dị như tất cả những mối tình khác của mọi người thôi . Khi yêu nhau mình không nghĩ cô ấy là một tù binh , một người lính mà chỉ nghĩ rằng đấy là một cô gái rất đáng yêu , một cô gái rất dịu dàng . Tình yêu ấy đã làm lòng mình dịu đi sau mỗi lần sống sót bên cạnh những trái bom đen trùi trũi trên trọng điểm mình trở về với căn hầm yên tĩnh của mình và nhận sự chăm sóc âu yếm của em …
Dương ôm lấy bạn đầy súc động
– Trời ơi . Người anh hùng của tôi lại đa cảm đa tình đến như vậy sao ? Rồi bạn sẽ phải khổ đấy Lâm ơi …
Lâm lắc mạnh đầu làm mớ tóc rậm chưa cắt như rũ ra trong gió xuân lạnh
– Mình sẽ chấp nhận tất cả giống như hàng trăm lần mình tiếp cận với bom đạn trên trọng điểm vậy . Mình sẽ chết , mình sẽ bị thương, mình sẽ tan thành cát bụi ,nhưng mình đã hoàn thành ước nguyện cho mục đích cuộc sống của mình . Lần này có thể mình sẽ phải nhận kỷ luật nặng nề , mình sẽ bị xỉ vả rằng đã làm lãng phí biết bao xương máu của đồng đội trên cái điểm chết khốc liệt nhất của dãy Trường Sơn này . Mình sẽ bị mất tất cả chỉ xin được làm một người lính công binh bình thường nơi mình đã bao nhiêu lần sống chết với nó …
– Ừ thì cậu cứ chiến đấu , cứ sống , thậm chí cứ yêu nữa, nhưng tại sao lại không phải là với một chiến sỹ nữ của mình như trung úy Thanh Hường chẳng hạn . Mình thấy cô ấy cũng xinh đẹp đấy chứ , lại là đảng viên kỳ cựu , cũng lăn lộn ở Tà lê , Phu la nhic như cậu . Đại đội trưởng với chính trị viên cũng là một cặp đôi hoàn hảo chứ sao . Cậu đã sa vào một mối tình oan trái mất rồi bạn ạ .
– Mình không biết tại sao nhưng có lẽ cậu chưa bao giờ yêu thì phải. Cậu chỉ có tình yêu với sự mổ xẻ . Cậu phân tích mọi chuyện như sách vở , như một nhà tuyên giáo cứng nhắc , như lượn những đường dao mổ khéo léo, như những vết khâu đầy kỹ thuật đầy mỹ thuật mà không hiểu rằng trong lồng ngực con người mà cậu mổ xẻ còn có một trái tim đầy bí ẩn .
Bác sỹ Dương ngửa mặt cười khùng khục
– Ối giời . Ông bạn tôi lại ca tụng trái tim mất rồi . Ông lại “trái tim lầm lẫn để trên đầu “mất rồi bạn ơi .Căn bệnh trái tim hình như chưa có trong các giáo trình y học hả bạn ?
Lâm nghiêm mặt lại không bằng lòng với bạn
– Ông có thôi đi không ? Chuyện nghiêm trọng là vậy mà còn đùa được . Hãy đợi khi nào bạn bị hành đến chết hãy đọc những vần thơ ấy nhé . Mà cũng không phải đợi lâu nữa đâu .
Dương ôm chặt lấy bạn như một lời cảm thôngsâu sắc . Rừng binh trạm đã dần dần ngả vào đêm …
(còn nữa )
Vũ Hoàng Long .