CÂY SỐ 12 ĐƯỜNG 20 (phần cuối)

CÂY SỐ 12 ĐƯỜNG 20 (phần cuối)
Viết cho tháng 12 của lính
(Tiếp theo kỳ trước )

Thượng sỹ Hoàng Lâm bồn chồn đi đi lại lại quanh chiếc xe đặc chủng hình thù kỳ dị trông giống như một con bọ hung lại giống như một chiếc xe bọc thép lội nước cỡ nhỏ . Nước sơn màu xanh xám còn mới tinh với một hàng chữ nhỏ viết bằng sơn trắng CCCR . Đây là một chiếc xe phóng từ được đưa khẩn cấp từ cảng Vladivostoc mới cập bến cảng Hải Phòng rồi đưa ngay vào đây để nhận một sứ mạng cực kỳ quan trọng . Khoảng một tháng lại đây ở trọng điểm được ví như “cái yết hầu của chiến trường Đông Dương” gần như bị bóp nghẹt bởi các loại bom lade nổ chậm của mấy bay Mỹ căn từng tọa độ mà thả xuống chặn đứng các đoàn xe vận chuyển chiến lược vượt qua để đưa hàng vào mặt trận. Các đoàn xe phải tập kết hàng ở hai đầu trọng điểm còn việc đưa hàng qua trọng điểm theo những con đường mòn luồn lách qua những con suối con khe phải dùng sưc người . Lính công binh trở thành lính gùi thồ vượt đèo lội suối cực kỳ vất vả mà số hàng vận chuyển được không đáng bao nhiêu . Trước tình hình đó hàng trăm phương án phá bom được đưa ra nhưng rất kém hiệu quả và cung đường vẫn chưa được thông. Các bạn Liên xô đã nghiên cứu chế tạo ra loại xe đặc chủng phá bom từ trường qua diễn tập thì nhận thấy hiệu quả rất cao nhưng rủi ro và sự hy sinh của những chiến sỹ cảm tử là không thể tránh khỏi .Chiếc xe lập tức được đưa ra trọng điểm nhưng ai là người có thể lái chiếc xe này để phá bom ? Khá nhiều chiến sỹ công binh sẵn sàng nhận nhiệm vụ , sẵn sàng hy sinh cho mạch máu giao thông vận chuyển được nối liền. Nhưng phải là người rất thuộc , rất thành thạo từng mét đường trên đỉnh núi , thuộc từng bờ vách ta luy , thuộc từng tọa độ cung đường mới có thể làm được việc này .Hai chiến sỹ đầu tiên lái xe phóng từ đã hy sinh khi xe bị bom nổ lật nghiêng và họ bị một sức ép ghê gớm đến nỗi hai mắt lồi ra, máu trào ra mũi và hai bên tai . Trong khi đó tác giả vạch ra những cung đường này là cựu trung úy đại đội trưởng Hoàng Lâm không những không được phong anh hùng mà còn bị kỷ luật rất nặng nề thì đang trở thành anh thượng sỹ giúp việc cho ban tham mưu công binh . Anh cũng không còn là đảng viên nữa và công việc hàng ngày của anh là theo giõi ghi chép những đoạn đường bị đánh phá và khi được hỏi ý kiến thì đề xuất phương pháp giải quyết mà thực ra người ta cũng không còn mấy quan tâm đến ý kiến của anh thượng sỹ này nữa . Lâm thấy nhớ mặt đường , nhớ những người đồng đội đã cùng anh mấy năm nay lăn lộn quanh trọng điểm Tà Lê – Phulanhic và trong sâu thẳm anh thấy lòng mình xót xa cho Minh Tâm và đứa con của anh trong bụng cô ấy giờ không biết ra sao ? Anh luôn linh cảm rằng với mẹ con Minh Tâm thì lành ít dữ nhiều . Anh không oán trách gì với tổ chức với đơn vị và hiểu rằng việc mình bị tước quân hàm sỹ quan , bị cách chức và bị khai trừ đảng là hoàn toàn xứng đáng. Kỷ luật đảng , kỷ luật quân đội bao giờ cũng rất nghiêm minh

images1149334_khang_chien

Anh cũng không ân hận vì chuyện yêu đương tình ái ngang trái của mình, anh chỉ lo lắng cho mẹ con Minh Tâm không biết có tránh được những tai ương . Khi thấy cung đường bị ách tắc do bom từ trường nổ chậm có gắn khí tài lade lòng anh như có lửa đốt, nhất là khi những người đồng đội thân thiết của anh lần lượt hy sinh trên trọng điểm. Vào một buổi chiều sau bữa ăn Lâm mạnh dạn tìm đến căn hầm của binh trạm trưởng Đặng trong khu chỉ huy . Anh xin gặp ông để mong giúp cho binh trạm có thể thông được tuyến đường . Binh trạm trưởng , trung tá Đặng cũng xuất thân từ một kỹ sư cầu đường , từ một cán bộ giảng dậy ở trường sỹ quan công binh nên dù phải đưa bút ký kỷ luật Lâm ông cũng rất đau lòng tiếc cho chàng sỹ quan trẻ đầy triển vọng và năng lực. Nhưng làm sao được , kỷ luật của đơn vị là kỷ luật luôn cần được xiết chặt hơn nữa đây lại là vấn đề chính sách tù binh . Trong sâu thẳm lòng mình ông rất thương Lâm và cảm thấy kỷ luật có phần quá khắt khe nặng nề nhưng vấn đề kỷ luật không thể do ông quyết định mà nó còn có cả một hội đồng mà vai trò của các sỹ quan chính trị là rất quan trọng . Ông đưa tay mời Lâm ngồi , rót nước cho anh và ông chợt thoáng nghĩ rằng cứu tinh của tuyến đường đây rồi nhưng ông lại gạt ngay ngay ý nghĩ đó . Cậu ta vừa bị kỷ luật nặng như thế , người yêu và con còn chưa biết sẽ bị xử lý ở tuyến sau ra sao làm sao có thể làm được nhiệm vụ sinh tử này .Ông khẽ thở dài nhìn anh xót xa …
-Lâm đến chơi hay có việc gì thế em ?
-Dạ , em muốn được gặp thủ trưởng xin được đề xuất một việc quan trọng ạ
– Thôi đừng buồn nữa Lâm ạ . Anh rất thông cảm với em và không bao giờ muốn mất đi một sỹ quan chỉ huy xuất sắc như em…
-Dạ , không ạ . Em không muốn nói về những việc đã qua của em đâu ạ . Em rất lo , rất sốt ruột vì sự ách tắc của tuyến đường cơ ạ .
Trung tá Đặng nhổm hẳn người lên , trong một giây sững sờ , ông thầm cảm phục cái linh cảm huyền diệu của mình rồi ông cũng nhanh chóng trở lại vai trò của người chỉ huy đầy tình cảm
– Em nói đi , anh sẵn sàng nghe em đây…
– Báo cáo thủ trưởng , em muốn đề xuất với thủ trưởng một phương án tác chiến để giải phóng mặt đường có được không ạ ?
Ông đưa tay nắm chặt tay viên cựu sỹ quan , nhìn thẳng vào đôi mắt quả cảm của anh đầy tin tưởng
– Anh biết mà , trước sau nhất định phải có người có giải pháp hữu hiệu cho trận tuyến . Có thế chứ, đúng là trong em lúc nào cũng có mưu lược và dũng khí của một người lính bác Hồ.
Ông dở tấm bản đồ khu vực trận tuyến và hai thày trò chụm đầu bàn bạc rất lâu. Sau cùng ông ngẩng lên vỗ vai Lâm
– Cám ơn em , Em đúng là tác giả lại là ông thần hộ mệnh của tuyến đường . Đúng là không có ai có thể nắm vững khu vực này như em . Anh đồng ý với phương án giải quyết của em. Nhưng…
– Em hiểu những băn khoăn của binh trạm trưởng ạ , nhưng đây là nhiệm vụ mà bất cứ người lính nào cũng sẵn sàng nhận và coi đó là vinh dự của mình .
Binh trạm trưởng Đặng bỗng buột miệng reo lên
-Em đúng là một người anh hùng…mà không có huân huy chương nào có thể ghi nhận hết .Mình không thể để thêm một chiến sỹ nào hy sinh về việc này nữa em ạ . Nhưng nếu em nhận nhiệm vụ cảm tử đó thì vẫn phải xác định mình có thể hy sinh đấy mặc dù anh giao nhiệm vụ cho em là phải chiến thắng mà không được hy sinh để trở về. Đêm nay anh sẽ triệu tập khẩn cấp hội nghi đảng ủy chỉ huy binh trạm báo cáo về phương án này của em . Em về nghỉ và chờ đợi sau buổi giao ban sớm mai nhé . Tôi hoàn toàn ủng hộ em …

H1KojpxE

ảnh minh họa

Lâm đi quanh chiếc xe quan sát tỉ mỉ rồi mở cửa xe ngồi vào buồng lái chật chội . Anh tìm hiểu kỹ lưỡng những thao tác đã được hướng dẫn kỹ càng mà anh đã bỏ ra một ngày để làm quen và lái thử . Bộ quần áo giáp bó cứng làm anh hơi khó chịu nhưng vì kỷ luật an toàn anh không dám cởi bỏ nhưng vẫn ước ao nếu không có bộ quần áo bó cứng này thì việc sử lý ở hiện trường sẽ linh hoạt hơn . Chưa đến giờ tác nghiệp , anh ngồi nghỉ ngơi một chút và thoáng nghĩ đến những thay đổi chóng mặt đã đến với anh chỉ trong một tháng qua .Yêu ,làm báo cáo anh hùng, việc vỡ lở dẫn đến xa cách Minh Tâm, và đổ vỡ với anh . Bao nhiêu công lao thành tích đổ xuống sông xuống suối hết, anh đã trắng tay . Rồi chỉ là một anh lính giúp việc mà dám lập nên một dự án đầy táo bạo được chấp nhận để giờ đây anh sẽ là người thực hiện. Rất có thể anh sẽ hy sinh nhưng Minh Tâm em ơi, nguyện vọng cuối cùng trong lễ truy điệu sống anh , binh trạm đã chấp nhận để cho em và con được sống an toàn. Anh lặng đi trong loạt súng đưa tiễn anh. Anh đã được trả lại những gì đã mất chỉ trừ danh hiệu anh hùng , nhưng tất cả điều đó đối với anh đâu có còn quá quan trọng nữa . Anh dù phải hy sinh nhưng sẽ cứu được bao nhiêu đồng đội , và quan trọng hơn anh đã cứu được vợ con mình , cứu được con đường huyết mạch ra mặt trận . Sau này khi trưởng thành , con anh hoàn toàn có quyền tự hào về bố mẹ nó là những người hai bên bờ chiến tuyến đầu tiên đã dám xóa bỏ hận thù.,là những người đầu tiên dám bước qua lời nguyền để đến với nhau bằng một tình yêu bất diệt . Vĩnh biệt em và con, em hãy tin rằng dù anh không là người anh hùng nhưng anh dám hy sinh vì sự nghiệp riêng chung và dù chết anh vẫn “trong chết cười ngạo nghễ “………
… Thế đấy các bạn, câu chuyện đã có thể kết thúc ở đây và người viết lại câu chuyện này rất muốn mỗi người đọc hãy đưa ra cho mình một cái kết có thể trong câu chuyện tình Trường Sơn này . Chỉ xin tiết lộ thêm với các bạn rằng tuyến đường đã hoàn toàn thông suốt , những trái bom từ trường đã bị kích nổ bằng hết và từ đây đã hoàn toàn bị vô hiệu hóa một loại bom thông minh mà các nhà nghiên cứu quân sự Mỹ đã dầy công nghiên cứu . Những đoàn xe quân sự lại tung hoành ngang dọc khắp dẫy Trường Sơn và mỗi chuyến xe qua Tà Lê – Phu lanhic đều không quên hình ảnh người anh hùng quả cảm . Nghe nói anh đã chiến thắng trở về và sau đó trở thành một chỉ huy công binh nổi tiếng của tuyến đường ra mặt trận khi chiến dịch hình thành những binh đoàn lớn .

HẾT.
Vũ Hoàng Long

Đọc tiếp : Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6